Từng phố phường thưa vắng bước chân
Đường Trần Phú nằm trải mình càng dài thêm bất tận
Biển chập chờn gọi gì
Nghe như đang nhớ
Ơi...
Những ban mai đầy ắp người
Anh thức dậy vừa lúc chuông nhà thờ Ba Làng tròn nhịp
Đằng kia, núi Cô Tiên vẫn một khối sậm, còn trong giấc mơ màng
Bất giác anh cười thầm ước mình là núi
Để giữa những ngày dịch bệnh này đi đứng hít thở dưới bầu trời mà không phải đeo khẩu trang
Tháp Bà Po Nagar cổ xưa nhìn nghiêng sang Champa Island đương xuân, đều cô đơn trầm mặc
Nước dòng Cái trôi ngang bỗng dưng trong trẻo
Hơn bao giờ
Cầu Xóm Bóng không có ai ra đứng đợi
Không còn ai ngắm sông chiều nữa rồi, cũng như không còn ai đủ kiên nhẫn để đọc hết một bài thơ
Còn ai đọc thơ, khi thế giới đang trắng lệ
Khi nhân loại đang căng mình mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây
Thương cảm trước hàng vạn người đã phải bỏ mạng từng ngày trên từng quốc gia từng vùng lãnh thổ
Anh tự thầm yêu Nha Trang mình
May mắn lành lặn đủ đầy
Thà làm con dã tràng bên biển quê hương bé nhỏ
Dẫu miệt mài đẩy cát thiên thu cũng chẳng gây hư hại một mẩu bãi bờ
Kẻ thù của sự sống loài người vẫn núp lùm đâu đó
Rắp tâm
Tàn độc
Khó ngờ
Trái đất buồn hơn nên hình như anh nghe giữa Nha Trang tiếng biển trầm hơn, tiếng chuông nhà thờ Đá vọng hơn, tiếng kinh chùa Long Sơn sâu hơn
Ở ngoài kia biển Đông, ở bên kia Thái Bình Dương hàng triệu con tim cùng chung niềm tin ước nguyện
Trong điên đảo đau thương thế giới gần nhau hơn
Đừng để sóng bạc đầu gợi tưởng đến khăn tang
Đừng để mưa chuyển mùa hình dung thành nước mắt
Đừng để chiều chiều đèn đèn lên mà như cúi mặt
Đừng để những thương nhớ nơi xa không trở về được với Nha Trang
Tạm gác lại nhiều thói quen
Không cà phê sáng túm tụm bạn bè, một mình anh
Một mình
Nhỏ giọt từng ý tưởng
Bài thơ mong manh của anh không thể so sánh với sợi tơ chim yến
Chỉ mong được là tiếng hát cuối con đường.
Những ngày bỏng nóng COVID-19