Lá thư gửi Mầm Lá - Bài tham dự Cuộc thi Cảm nhận văn học Hàn Quốc 2020

Vừa qua, Nguyễn Hồng Mơ, SV khóa 2018, chuyên ngành Văn học, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia TP.HCM đã đạt Giải bạc trong cuộc thi Cảm nhận văn học Hàn Quốc 2020 do Viện dịch thuật văn học Hàn Quốc và Khoa tiếng Hàn quốc, Trường Đại học Hà Nội đồng tổ chức.

Web Khoa Văn học giới thiệu bài viết đã đạt giải của SV Nguyễn Hồng Mơ, viết về tác phẩm Cô gà mái xổng chuồng của nhà văn Hwang Sun-mi.

*** 

20200926 5

Việt Nam, tháng 4 năm 2020!

Lá thư gửi Mầm Lá - gửi những ước mơ tốt đẹp nhất thế gian!

     Mầm Lá thân mến! Mình không biết Mầm Lá có đọc được lá thư này không bởi vì bạn đã ra đi mãi mãi, nhưng từ trong sâu thẳm, mình luôn dành cho bạn sự trân trọng, ngưỡng mộ và cảm phục. Mình cũng khao khát bạn sẽ đọc được những tâm sự của mình - một công dân bé nhỏ của đất nước Việt Nam biết bạn qua cuốn sách "Cô gà mái xổng chuồng".

     Mình chưa từng được đặt chân đến xứ sở Kim Chi, nơi có những anh chàng soái ca hay cô nàng diễn viên xinh đẹp mình thường thấy qua màn ảnh nhỏ; chưa từng được tận mắt thấy tháp Nam San hay mặc thử bộ trang phục Hanbok; chưa từng biết cảm giác vui đùa dưới tuyết, hoặc là ngắm cây Mimosa mà Mầm Lá thích. Nhưng qua cách Mầm Lá kể và trong cảm nhận của mình, mình bỗng dành một tình yêu cho đất nước của bạn như dành tình yêu cho đất nước Việt Nam của mình vậy.

     Bạn biết không? Có lần cô mình đề xuất sách giáo khoa của bọn mình sẽ có thêm nhiều tác phẩm văn học Hàn Quốc, bởi vì cô nhận thấy trong cả 12 năm học, cô không thấy có một tác phẩm văn học Hàn Quốc nào. Cô mình là người rất yêu đất nước Hàn, cô cũng nghiên cứu rất nhiều về văn học Hàn, thế nên cô lấy làm tiếc vì các em học sinh không có nhiều cơ hội tiếp cận về nền văn học ấy. Đúng thật là mình được học về văn học Nga, văn học Trung Quốc, văn học Pháp, thơ Haiku của Baso,... Nhưng chưa được biết nhiều về văn học của đất nước bạn. Dẫu sau này lên Đại học, mình có được học nhiều hơn nhưng giá như mình được biết đến từ khi còn là học sinh. Mà Mầm Lá này, tuy là vậy thôi chứ những người yêu văn chương như bọn mình vẫn luôn tìm đọc những cuốn sách văn học Hàn Quốc trên thị trường. Mình đã từng khóc khi đọc "Hãy chăm sóc mẹ", mình học cách sống chậm lại qua "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" hay những câu thơ trong "Mẹ ơi, con sẽ lại về" cứ day dứt mình:
"Cuộc đời như giọt sương trên nhánh cỏ
Như đống lá vàng rụng ngoài sân
Con cái có nhiều đi chăng nữa
Trưởng thành rồi cũng sẽ tung cánh bay đi"


     Nếu như các bộ phim truyền hình Hàn Quốc thường phác họa cuộc sống hiện đại, giàu có, hào nhoáng thì lại có một Hàn Quốc rất khác trong mắt các nhà văn. Và Hwang Sun-Mi là một tác giả trong số đó. Cô viết những cuốn sách như "Những người bạn ở thung lũng mặt trời mọc", "Phiếu bé hư", "Chó xanh lông dài",... Cô lựa chọn cách viết chia sẻ cho trẻ em thấy cuộc sống diễn ra thế nào, hãy để trẻ em nhìn thấy muôn màu của cuộc sống. Bởi cô từng có một tuổi thơ không êm ả gì. Bố thì bảo lãnh nợ cho bạn nên gia đình trở nên khánh kiệt, lên 7 tuổi, cô đã phải đi làm kiếm tiền, mẹ cô từng ném cặp sách của con gái vào bếp lửa. Những vết thương ấy đã hằn sâu vào tâm trí cô. Nhưng văn học đã phần nào hàn gắn vết thương đó, cô viết cho trẻ em như viết cho chính mình vậy.

     Mình bắt gặp "Cô gà mái xổng chuồng" trong một lần đi thư viện. Nhìn cái bìa sách màu hồng do Nhà xuất bản Nhã Nam phát hành cùng hình ảnh cô gà mái với dòng chữ "Chuyện kể về cô gà mái công nghiệp dám đi tìm tự do", mình đã rung động ngay và mượn nó về nhà. Mình đọc đi đọc lại mấy lần, mình còn giới thiệu cho bạn bè đọc nữa. Mầm Lá, chính là tên của bạn mà bạn lại là nhân vật chính trong quyển sách ấy. Bạn là một cô gà mái công nghiệp, lẽ ra phải sống trong lồng sắt, được ăn no và đẻ trứng cho chủ. Nhưng bạn lại có một ước muốn sẽ được tự do, được ấp trứng. Bạn tâm sự: "Đúng là mình có một tâm nguyện, được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời. Mình đã sống thật mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhờ có tâm nguyện đó mà mình đã sống tới tận bây giờ". Hành trình của bạn nó vẫn ở mãi trong tâm trí mình, đến tận bây giờ khi đã đọc quyển sách được hơn 2 năm, mình vẫn nhớ rõ mồn một từng chi tiết, bởi câu chuyện của bạn thật sự cảm động.

•) Cái giá của sự tự do
     Mầm Lá biết không, đất nước Việt Nam của mình phải trải qua những năm tháng khốc liệt của chiến tranh để giành lấy tự do và có được cuộc sống như hiện nay. Bác Hồ đã nêu lên một chân lí: "Không có gì quý hơn độc lập tự do". Mình cũng rất khâm phục những cuộc giải phóng tự do cho người da màu trên thế giới. Mình nghĩ con người khi sinh ra luôn có quyền được tự do và phải được hưởng quyền tự do. Mình vô cùng căm phẫn trước sự áp bức, tướt đoạt đi quyền ấy của con người bởi những thế lực bạo tàn. Mầm Lá đã được là chính mình và tự do làm điều mình muốn, thật thích phải không bạn? Nếu bạn không thoát khỏi cái lồng sắt ấy có lẽ mình sẽ không có cơ hội để đọc quyển sách, vì bạn chỉ mãi là một cô gà công nghiệp bị con người bắt đẻ trứng suốt đời. Nhưng đánh đổi với sự tự do không phải dễ dàng. Chiến tranh đã lấy đi biết bao sinh mệnh, máu, mồ hôi và nước mắt của rất nhiều người Việt Nam. Cuộc hành trình đi tìm tự do của Mầm Lá cũng vậy. Khi bạn bước ra khỏi cái lồng sắt chật hẹp là một thế giới bao la. Mình đã xót xa khi đọc đoạn Mầm Lá bị Gà Trống hắt hủi, cả trại gà đuổi Mầm Lá đi và bạn bơ vơ một mình chống chọi, tự kiếm thức ăn để sinh tồn. Khi còn được ở trong lồng, bạn luôn được ăn no ngủ kĩ thì giờ đây những cơn đói cồn cào, những giấc ngủ chập chờn luôn đến với bạn. Thân hình bạn cũng tiều tụy hẳn đi, có những lúc mình tưởng bạn đã không chịu được nhưng rồi bạn vẫn sống để tìm tự do cho chính mình. Để mình kể cho bạn nghe, lúc nhỏ mỗi khi ba mẹ la mắng mình, mình đã muốn lớn thật nhanh để thoát khỏi sự tù túng ấy. Và rồi khi mình trở thành một sinh viên, phải rời xa gia đình để đến một thành phố khác để học tập, bấy giờ mình đã hoàn toàn tự do. Nhưng lúc ấy mình cảm thấy lạc lõng và sợ hãi lắm bạn ạ, vì xung quanh chẳng có gia đình kề bên, lúc ốm đau không còn được mẹ nấu cho những tô cháu để ăn, ba đưa thuốc để uống. Có lúc mình cũng tều tụy như Mầm Lá vậy, song sau tất cả mình cũng trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Mình nhận ra tự do không chỉ là sự tự do về thể xác mà còn là sự tự do trong tâm hồn, được thỏa thích làm điều mình muốn, rèn luyện thêm ý chí kiên cường dũng cảm. Bây giờ, mình tự tin nói với Mầm Lá rằng mình có thể tự lo cho bản thân về nhiều mặt rồi đó.

•) Câu chuyện cảm động về tình mẫu tử
     "Mẫu" nghĩa là mẹ, "tử" nghĩa là con, "mẫu tử" có nghĩa là tình mẹ con. Người ta nói đến tình mẫu tử còn là nói đến tình cảm yêu thương, che chở, bảo vệ của người mẹ dành cho con. Trên thế gian này còn tình cảm nào đẹp đẽ và cao quý hơn tình mẫu tử. Mầm Lá tuy chỉ là một cô gà nhưng tình mẫu tử giữa bạn và đứa con rất đáng trân quý. Loài người chúng mình có câu rằng:
"Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng"

Thường thường người ta khó chấp nhận và yêu thương những gì không cùng huyết thống với mình. Vậy mà Mầm Lá đã chăm sóc yêu thương cho một chú vịt, dù chẳng biết chú do ai sinh ra. Đầu Xanh là một chú vịt trời, còn Mầm Lá là một cô gà không biết bay, không biết bơi, dẫu vậy sự khác biệt ấy chẳng làm thay đổi đi tình yêu thương của bạn dành cho con. Mình cũng có một người mẹ rất tuyệt vời. Vì mình, mẹ đã trải qua chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau; chăm sóc cho mình những khi mình ốm; dạy mình biết cầm chổi quét nhà;... Mẹ rất yêu thương mình và mình cũng thế. Mình cũng hối hận những lần cãi lời mẹ, làm mẹ phiền lòng. Mình hứa với bạn mình sẽ luôn cố gắng học hành để mẹ luôn được vui. Mình cũng từng đọc "Hãy chăm sóc mẹ" của nhà văn Hàn Quốc Shin Kyung Sook. Mình đã khóc rất nhiều khi người mẹ ấy bị lạc và những đứa con bắt đầu đi tìm. Mầm Lá ơi, mình càng đọc thì càng trân trọng và yêu thương mẹ mình hơn. Mình có một đứa em học cùng trường, mẹ của em vừa mới mất cách đây không lâu, nghe tin mình đau đớn lắm, em đã phải mất mẹ khi em còn quá nhỏ tuổi, mất đi một tình cảm thiêng liêng chắc em đã khóc nhiều lắm. Mình mong ai cũng yêu thương mẹ của mình khi còn có thể. Mình cũng mong loài người chúng mình sẽ yêu thương nhau nhiều hơn, dù cho có khác nhau đi nữa, như câu ca dao mình được dạy:
"Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn"
.


•) Một tình bạn tuyệt vời
      Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta sẽ tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ một phần nhỏ. Đó chính người mà ta gọi bằng danh từ đáng quý "bạn bè". Mầm Lá đã có một tình bạn thật đẹp với Vịt Trời. Cậu ấy đã lên tiếng giúp Mầm Lá ra khỏi cái hố gà khi Mầm Lá tưởng mình đã chết. Cậu đã dẫn Mầm Lá về trại gà để nghỉ ngơi. Cậu đã luôn bảo vệ mẹ con Mầm Lá trước Mụ Chồn. Rồi cũng chính cậu, là người đã hi sinh để Mầm Lá và con được an toàn. Mình quên làm sao được những lời Vịt Trời đã nói với Mầm Lá:
"Chúng mình tuy sinh có hình dáng khác nhau nên không thể hiểu hết ruột gan nhau, nhưng có thể yêu thương nhau mà. Mình kính trọng cậu"
"Cho dù không hiểu nhau đi chăng nữa? Làm sao có thể như vậy được?"
"Vì mình biết cậu là một cô gà mái mẹ vĩ đại như tán lá vậy"

Mình cũng có nhiều bạn, họ luôn quan tâm, giúp đỡ mình. Đôi lúc, giữa chúng mình cũng xảy ra những hiểu lầm nào đấy, chúng mình đã cãi vã, thậm chí nói xấu nhau, nhưng cuối cùng chúng mình vẫn là bạn. Mình nghĩ, một tình bạn đẹp là một tình bạn không hoàn hảo, cũng phải có những khiếm khuyết để ta ngày càng hoàn thiện khiếm khuyết ấy. Như Mầm Lá đã có lúc không hiểu những hành động kì lạ của Vịt Trời vào ban đêm vậy. Quả thực, sau gia đình thì bạn bè là những người đáng quý nhất trong cuộc đời này. Mình mong mỗi đứa trẻ khi lớn lên sẽ có được những người bạn, cùng bù đắp điều đối phương còn thiếu, cùng chia sẻ vui buồn, cùng nhau lớn lên và có với nhau thật nhiều kỉ niệm đẹp. Để nếu cô giáo có yêu cầu kể về người bạn của em, chúng sẽ viết nên những trang văn cảm xúc nhất và hay ho nhất thế gian.

•) Qui luật sinh tồn
     Trong cuộc sống này để tồn tại tất yếu chúng ta phải trải qua những qui luật, một trong số đó là qui luật sinh tồn. Con sâu ăn lá cây, con chim ăn lại con sâu, con đại bàng sẽ ăn lại con chim,... Con người chúng mình cũng phải ăn thực vật, động vật để sống. Dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận cái qui luật ấy Mầm Lá à. Mình vẫn nhớ mãi cái khoảnh khắc Mầm Lá dù không muốn ăn con chuồn chuồn nhưng vẫn phải ăn để sống, để còn bảo vệ cho Đầu Xanh. Cuối cùng Mầm Lá để Mụ Chồn ăn thịt cũng vì Mầm Lá muốn mụ no để còn chăm cho các con của mụ. Chắc có lẽ nhiều người khi đọc quyển sách sẽ cho rằng Mụ Chồn là nhân vật độc ác nhất trong truyện, còn cá nhân mình lại không thấy vậy. Bởi lẽ đó là qui luật sinh tồn, muốn tồn tại tất yếu phải có sự tiêu diệt lẫn nhau. Con người có thể có trái tim biết yêu thương đồng loại, biết cảm thông với người khác, còn loài vật thì thật khó để thấu hiểu cho nhau, nhất là giữa kẻ yếu và kẻ mạnh. Con mèo nhà mình vẫn hằng ngày bắt chuột, thỉnh thoảng mình thấy chú ăn chán chê thì vờn chuột trong thích thú mặc chuột vô cùng đau khổ. Chú đâu đủ cảm xúc để yêu thương con vật yếu hơn chú. Và nếu chú không đấu tranh để được sống, chú sẽ đánh đổi bằng cái chết. Vậy nên lúc Mầm Lá bị Mụ Chồn ăn thịt, mình không buồn không tiếc nuối, vì mình hiểu đó là qui luật cả rồi.

•) Niềm tin vào tương lai
     Sau cái đêm chứng kiến Vịt Trời ra đi, tuy buồn nhưng Mầm Lá tự an ủi mình: "Nếu có ai đó chết đi thì lại có ai đó được sinh ra. Trải nghiệm li biệt và gặp gỡ cũng diễn ra đồng thời như vậy. Vì vậy đến một lúc nào đó nỗi buồn không thể kéo dài mãi". Có những lúc mình cảm thấy bất lực trước những khó khăn của cuộc sống. Có những chiều lang thang khi ánh mặt trời đã dần thay thế bởi bóng tối, mình tự hỏi ý nghĩa của cuộc đời là gì. Có những thất bại đã làm ý chí của mình lung lay đôi ba phần. Mình chán ngán, tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả. Vậy mà Mầm Lá, bạn chỉ là một cô gà nhỏ bé đã luôn kiên cường vượt qua để "sống tới tận bây giờ". Mình kể Mầm Lá nghe, có một lần mình tham gia ngày hội "Hoa hướng dương" - một chương trình thường niên dành cho các bệnh nhi ung thư ở Việt Nam. Mình đã tận mắt nhìn thấy các em nhỏ không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, trông các em gầy gò, xanh xao, đầu thì chẳng còn một sợi tóc nào. Nhưng ngày hôm ấy diễn ra rất vui vẻ, các em ai cũng lạc quan, mình không thấy em nào khóc hay buồn cả. Sau khi trở về nhà, mình cứ nhớ tới các em và nhớ tới loài hoa mặt trời, các em cũng giống như bông hoa ấy luôn luôn hướng tới những điều tốt đẹp của cuộc sống. Mình đã dần biết quý trọng, yêu thương bản thân nhiều hơn và có niềm tin tích cực vào tương lai. Mầm Lá nghe thử một bài hát Việt Nam mình thường hay nghe lúc cảm thấy bế tắc nhé - bài hát mang tên "Sống như những đóa hoa":

Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi nhẹ vơi sầu đau
Ngỡ như trên đời, thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi

Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi
Sống như tôi vẫn mơ

Và rồi tôi nhận ra
Rằng trong trái tim này
Là tình yêu vô bờ
Và đầy ắp ước mơ

Và rồi tôi nhận ra
Rằng những khó khăn này
Càng làm tôi thêm yêu cuộc đời
Và thắp sáng niềm tin trong tôi

Và tôi sống như đoá hoa này
Toả ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng
Được hiến dâng cho cuộc đời
Hôm nay dẫu có gian nan
Thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn
Tôi sẽ viết nên câu chuyện của cuộc đời riêng tôi.

Bây giờ thì mình thật sự tin rồi, một lúc nào đó nỗi buồn sẽ không thể kéo dài mãi mãi. Hãy cứ tin vào một tương lai tươi sáng ở phía trước, chúng ta sẽ còn nhiều lí do để cố gắng mà phải không? Như Mầm Lá đã tin sau li biệt sẽ là gặp gỡ, sau cái chết sẽ là sự sống vậy.

•) Một cái chết vĩ đại
     Mầm Lá đã chết, bạn đã ra đi một cách vĩ đại nhất trong truyện. Có ai đó từng bảo: Khi bạn sinh ra, bạn khóc, người khác cười. Hãy sống sao đến lúc mất đi, bạn cười, người khác khóc. Con người hay các loài sinh vật khác cũng thế, rồi cũng không thể tránh được qui luật tự nhiên. Một ngày kia, mình cũng sẽ trở về với đất mẹ, mình không thể trường tồn vĩnh cửu với thời gian. Nhưng mình sẽ sống như Mầm Lá, sẽ ra đi mà lòng không có gì tiếc nuối vấn vương. Hiện nay có một tệ hại là nhiều người lãng phí cuộc đời mình, hoặc chìm đắm trong những tệ nạn để rồi đến lúc gần đất xa trời lại hối hận. Nhiều người trẻ đang sống mà như không sống, chẳng dám tận hưởng và phát huy hết tác dụng của từng giây phút trên đời.
“Sinh, lão, bệnh, tử” vốn là một quy luật của tự nhiên. Đã là quy luật thì rất khó thay đổi. Không thể đối đầu với thời gian nhưng chúng ta hoàn toàn có thể đối đầu với chính mình. Bằng cách nhận ra giới hạn của cuộc sống, chúng ta mới có thể sống ý nghĩa hơn. Ở tuổi 20, bạn trổ hết tài năng, ở tuổi 40, bạn tích lũy đầy mình thì ở tuổi 70, bạn mới có thể điềm đạm thong dong. Mình mong sao bản thân sẽ luôn tỉnh táo, biết trân trọng từng phút giây được sống và làm cho cuộc đời có ý nghĩa. Mình tin Mầm Lá sẽ ủng hộ mình.

•) Sự kiên trì theo đuổi ước mơ
     "Còn bạn, bạn đã ấp ủ giấc mơ như thế nào? Bạn thay đổi ước mơ của mình đến lần thứ mấy rồi? Việc thường xuyên thay đổi ước mơ cho thấy bạn tò mò muốn khám phá thế giới xung quanh. Đó cũng là minh chứng cho thấy bạn không hề từ bỏ hy vọng và dũng khí của mình. Trong suy nghĩ của tôi lúc này, tôi mong sao có thật nhiều em bé ấp ủ những giấc mơ kì thú đến mức không thể trở thành hiện thực. Và khi trở thành người lớn, các em cũng đừng quên giấc mơ đó nhé. Có người đã nói rằng, ai có ước mơ thì bất cứ lúc nào người đó cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình". "Ai có ước mơ thì bất cứ lúc nào người đó cũng là nhân vật chính trong cuộc đời mình", cô Hwang Sun-Mi nói đúng. Không ai có thể sống dùm ước mơ của người khác được, giống như những cô gà mái khác không ước mơ được ấp trứng thì các cô chỉ mãi là những cô gà công nghiệp thôi. Mầm Lá biết không, lúc nhỏ mình ước mơ nhiều lắm, mình muốn trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người hay một cô cảnh sát để giữ gìn an ninh xã hội,... Đến cả những ước mơ phi thực tế như được bay lên bầu trời giống những chú chim, được có phép thuật để mỗi lần mẹ đánh sẽ tàn hình biến mất. Sau này lớn lên, mình đã dừng chân tại ước mơ nghiêm túc nhất, mình về với văn chương. Mình cũng chưa biết sau này ra trường mình có thể trở thành một nhà văn hay không nhưng hiện tại mình cảm thấy rất hạnh phúc khi sống với ước mơ của mình. Mình kể cho bạn nghe có những ước mơ bị chôn vùi mãi mãi vì sự thật đáng buồn là họ không nhận được bất kì sự ủng hộ nào. Mình từng nghe một vài bạn tâm sự ba mẹ không chấp nhận bạn ấy theo đuổi con đường bạn ấy chọn mà phải nghe theo ý gia đình. Mình biết chắc chắn sẽ có người bảo tại sao không sống với ước mơ của mình đi, mình tin là người quý trọng tình cảm gia đình, Mầm Lá sẽ hiểu gia đình thiêng liêng nhường nào, sao có thể dám cãi lời ba mẹ đúng không. Thế là những ước mơ bị chôn vùi mãi, buồn quá Mầm Lá nhỉ. Mình khâm phục và ngưỡng mộ những người như Mầm Lá vô cùng, bởi bạn đã dám kiên trì với ước mơ của bản thân dù có biết bao nhiêu khó khăn cản trở. Mình có đọc được rằng, Ch'oe Nam Son đã nêu ra "tam ưu tứ khuyết" của người Hàn Quốc. Trong đó, "tam ưu" bao gồm:
Chủ nghĩa lạc quan
Tình yêu thuần khiết
Sự kiên trì, bền bĩ và dũng cảm

Đó là những điều mà người Việt Nam như mình học tập được rất nhiều. Ai cũng có ước mơ, nhưng chúng ta phải biết kiên trì và dũng cảm cùng với luôn lạc quan để giữ mãi tình yêu ấy phải không Mầm Lá?

Lời kết
     Năm 2020, năm mình vừa tròn 20 tuổi với bao dự định, khát khao. Nhưng đáng buồn là mình vẫn chưa được đi học vì dịch bệnh đang hoành hành. Mình biết dịch bệnh quái ác đó đã gây thiệt hại nặng nề đến toàn thế giới, đất nước Việt Nam chúng mình cũng như đất nước Hàn Quốc của bạn đã bị ảnh hưởng ít nhiều. Mình mong sao thế giới sẽ nhanh chóng đẩy lùi được đại dịch, và mọi người sẽ trở lại cuộc sống bình thường.

     Hi vọng cuối cùng, dù rất mong manh nhưng mình mong lá thư này có thể đến được đất nước Hàn Quốc xa xôi. Mình sẽ kể cho các bạn nghe về văn học Việt Nam cũng có nhiều điều thú vị, đặc biệt văn học dành cho thiếu nhi luôn phong phú. Mình giới thiệu cho Mầm Lá những quyển sách nhé "Dế Mèn phiêu lưu ký""Cho tôi một vé đi tuổi thơ""Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" nè,... Mầm Lá sẽ không cảm thấy xa lạ nếu có một người nước ngoài say mê chú Dế Mèn Việt Nam đâu. Mình mong sẽ ngày càng có nhiều tác phẩm văn học Hàn Quốc được dịch sang Việt Nam cũng như các tác phẩm văn học Việt Nam sẽ được dịch sang tiếng nước bạn, để cả hai nền văn học sẽ trở nên gần gũi, gắn kết với nhau hơn. Không chỉ vậy, nếu có dịp Mầm Lá hãy giới thiệu cho các bạn Hàn Quốc đến đất nước mình chơi nhé. Việt Nam với những cánh đồng lúa xanh bát ngát, những con sông chở nặng phù sa, những cánh rừng bạt ngàn… Con người Việt Nam cũng luôn hiếu khách, thân thiện. Món ăn Việt thì đa dạng, phong phú. Văn hóa Việt cũng sâu sắc nữa. Mình tin các bạn sẽ thích và muốn ở lại nơi này thật lâu.

     "Cô gà mái xổng chuồng" là một tác phẩm văn học thiếu nhi rất cảm động và xứng đáng được dịch sang nhiều tiếng trên thế giới. Chắc rằng, ngày sau mình sẽ luôn nhớ tới cái tên Mầm Lá, và nếu có dịp, mình sẽ kể cho nhiều người khác nghe về bạn - một cô gà vĩ đại nhất mình từng biết. Cuối thư mình xin chào tạm biệt Mầm Lá, Đầu Xanh, Vịt Trời, các nhân vật khác trong truyện, kể cả Mụ Chồn. Mình mong một ngày gần nhất sẽ được đặt chân đến đất nước của bạn!

Một người bạn đến từ Việt Nam
Nick name: Hạt Lúa

Thông tin truy cập

60520303
Hôm nay
Hôm qua
Tổng truy cập
1796
10018
60520303

Thành viên trực tuyến

Đang có 209 khách và không thành viên đang online

Sách bán tại khoa

  • Giá: 98.000đ

    Giá: 98.000đ

  • Giá: 85.000đ

    Giá: 85.000đ

  • Giá: 190.000đ

    Giá: 190.000đ

  • Giá: 80.000đ

    Giá: 80.000đ

  • 1
  • 2
  • 3
  • 4

Liên hệ mua sách:
Cô Nguyễn Thị Tâm
Điện thoại: 0906805929

Danh mục website